Đồ nhi ngoan, vi sư không xuống núi, chi bằng các ngươi gọi bọn họ tới đây? Trên đỉnh núi Thiên Tử tại lãnh thổ Quảng Nguyên có một sơn miếu. Trên cửa sơn miếu có treo một tấm hoành phi, viết năm chữ - Miếu Sơn Thần Thiên Tử.
Thi sĩ Nguyễn Đức Sơn. Khi dừng lại để anh xuống xe, chào từ giã và quay xe để trở về Đà Lạt, nhìn dáng anh nhỏ bé chậm chạp bước lên đường dẫn về Phương Bối Am, tay cầm mấy bịch thức ăn, vai đeo "túi càn khôn" (chữ dùng của Cường) lòng tôi bỗng có một chút ngậm ngùi và có lẽ đó cũng là tâm trạng của tất cả anh em cùng đi. Anh là Nguyễn Đức Sơn.
Núi giáng xuống bầu trời, mặt đất biến thành đỏ rực, dù là đá núi, hay lốc xoáy tan vỡ, và mấy ngàn Tô Minh đều biến thành đỏ rực. Chỉ có cách Hung Linh trên đầu có dúm lông trắng không xa, trong mấy ngàn bóng dáng Tô Minh có một không biến thành màu đỏ.
219. Ma đạo tổ sư chap 164 Tử Điện nhận chủ 1080p Có phải bạn đang coi phải không? Nếu đúng như vậy thì mời bạn xem nó ngay tại đây. Xem thêm các video thú vị tại Truyện ma.
7.ma sư xuống núi truyện tranh đam mỹ - Mi2MANGA; 8.Ma Sư Xuống Núi - NovelToon; 9.[ Đam Mỹ ] Ma Sư Xuống Núi. - Truyện 2U; 10.Ma Sư Xuống Núi - Truyện Thế Giới Thứ 3 - Đam Mỹ Đang Sáng Tác. Related posts: 1.Ma Sư Xuống Núi - Truyện FULL.
Đó là những truyện kể về việc "xuống mường" (khai mường, lập bản), sự tích loài người, núi non, cây cỏ, chim muông, v.v; Những truyện kể về đời sống dân bản, sinh hoạt của bản mường; Những truyện kể nói về quan hệ xã hội của đồng bào các dân tộc thiểu
Không khí ấy chính là chất thơ trữ tình của nhà văn Tô Hoài. Đây là một trong những lý do tác phẩm "Vợ chồng A Phủ" được giải thưởng văn học năm 1954-1955 và được xem như một truyện ngắn xuất sắc viết về đề tài miền núi Tây Bắc.
yERvKc.
**Đoạn đầu là phần H nối tiếp PN trước. Đoạn sau hết H rồi, ai không thích hoặc không đọc được H thì cứ lướt qua, bỏ một đoạn trong chương này nhé! Nhìn đồ vật dữ tợn đang cách mình chưa đến nửa gang tay này, mặt của Kỉ Tình liền nóng như lửa đốt. Y muốn nhắm mắt, nhưng khí vị nam tính kia vẫn cứ quanh quẩn xung quanh y, khiến tim y bắt đầu gia tốc đập. Lúc này, nhìn gương mặt lãnh diễm của y cách nghiệt căn của chính mình gần như vậy, hình thành đối lập rõ rệt. Hô hấp của Độc Cô Duy Ngã liền càng thêm nặng nề. Dưới ánh mắt nóng bỏng, khát cầu của hắn. Sau khi đấu tranh tư tưởng, Kỉ Tình rốt cuộc vẫn là nhắm mắt, ngượng ngùng thấu đến gần, dùng đầu lưỡi liếm nhẹ lên vật nam tính to lớn kia. Nhưng chỉ là một cái lướt qua, tựa như mèo liếm, Kỉ Tình liền đã lập tức ngừng lại. Đỏ hồng cũng bắt đầu lan từ mặt ra lỗ tai rồi đến cổ. Trong miệng y lúc này, phảng phất vẫn còn lưu giữ mùi hương nam tính nồng nặc kia. "Tình nhi...Tình nhi..." Độc Cô Duy Ngã hưng phấn đến toàn thân phát run, không chỉ là đến từ thân thể, mà còn về cả tâm linh. Sư tôn thế mà lại thật giúp hắn...giúp hắn... Giọng nói khàn khàn, ẩn chứa dục vọng của nam nhân, khiến Kỉ Tình có cảm giác như được khích lệ. Ài, được rồi, xem như ngoại lệ một lần đi... Nghĩ như vậy, Kỉ Tình liền hít sâu một hơi, chậm rãi nhích tới, hé môi mỏng ngậm lấy phân thân trướng bạo của nam nhân. Lần đầu tiên giúp người khác làm loại chuyện này, Kỉ Tình căn bản là chả có kinh nghiệm gì cả. Chỉ biết dựa theo phán đoán tới làm, dùng đầu lưỡi liếm hút phần đầu của dị vật. Sau đó lại cố gắng đem nó ngậm vào, phun ra... "Tình nhi...đúng...chính là như vậy..." Khoái cảm len lỏi, làm Độc Cô Duy Ngã sống lưng tê dại. Hắn si mê nhìn y, năm ngón tay cũng luồn vào tóc y, giúp y dễ dàng nuốt lấy cự vật của mình hơn. Lúc này, phân thân của hai nam nhân chôn trong người y cũng đã bắt đầu luật động. Cảm giác từ nhiều nơi mang tới, không rõ là vui thích hay thống khổ, khiến đầu óc Kỉ Tình càng thêm mông lung. Tất cả tiếng rên rỉ của y đều bị vật cứng rắn trong miệng chặn lại. Nước bọt bởi vì không kịp nuốt vào, cũng theo khóe môi chảy dọc xuống cằm, tràn đầy dâm mĩ. Một màn sắc tình này được Lục Dạ thu vào mắt, nhưng rốt cục, hắn cũng chỉ có thể tự lực cánh sinh, vươn tay nắm lấy tay Kỉ Tình. Để bàn tay y bao quanh hạ thể cực đại đã sớm đứng thẳng của mình, giúp bản thân loát động. Bàn tay Kỉ Tình rất non mịn, so với xúc cảm lúc bản thân tự giải quyết căn bản chính là trời đất khác biệt. Mặc dù phải nhường lại cho những người khác đến trước, nhưng Lục Dạ vẫn rất thỏa mãn, cũng không oán than gì. Sau đó, Kỉ Tình liền bị bốn người lăn qua lộn lại, đùa bỡn đến quên trời quên đất. Y thậm chí còn không còn nhớ được chính mình đã bị làm bắn bao nhiêu lần. Đến tận sáng hôm sau, bọn họ rốt cục mới chịu nuối tiếc buông tha cho y. Lúc này, toàn thân trên dưới của Kỉ Tình đều đã dính đầy dịch thể cùng mồ hôi. Đan xen với những họa tác trên người y, chính là những dấu vết hoan ái để lại. Hậu quả của một đêm bị cưỡng ép túng dục này chính là, Kỉ Tình suýt chút liền mất luôn nửa cái mạng già. Hậu đình sưng đỏ, ngay cả nằm thẳng cũng không làm được. Hai chân vừa buông xuống, trong nháy mắt liền đã run lên cầm cập. Chân chính đạt tới ba ngày không thể bước xuống giường. Sau khi hồi phục lại, việc đầu tiên Kỉ Tình làm, chính là cầm theo chảo đen truy sát bốn tên hỗn đản kia. Mà việc này, cũng dẫn đến Tiêu Dao Đỉnh một lần nữa gà bay chó sủa. Vọng Minh Cư vừa mới xây dựng lại, liền đã phải ngậm ngùi đi chầu trời. Đến tận khi đem bọn họ đều đánh thành đầu heo, Kỉ Tình mới xem như là nguôi giận. Nhưng dù vậy, vẫn giận dỗi không cho bọn họ cùng phòng nữa. Cuối cùng, sau khi xây lại Vọng Minh Cư lần thứ ba, lại 'ăn chay' tận nửa tháng trời. Ba người bọn họ mới lì lợm la liếm đến năn nỉ y. Phí sức chín trâu mười hổ mới miễn cưỡng thuyết phục được y, đạt thành hiệp nghị Cách hai ngày lại làm một lần. Nhưng mỗi lần đều không được vượt quá hai người. - "Ngươi có thấy nhi tử của ta đâu không?" "Đi đi, lại là cái bà điên này, mau cút." "....................." Tiêu Dật hí hửng cầm trong tay bình rượu vừa mua được ở ven đường. Tình cờ, lại bắt gặp được một thân ảnh tương đối quen mắt ở đằng xa. Đó là một nữ nhân ăn mặc rách rưới như khất cái, đầu tóc rối bời, gặp ai cũng đều bắt lấy, liên tục lặp lại, hỏi thăm bọn họ có nhìn thấy nhi tử của mình hay không. Nữ nhân giống như là cái người mù. Nhưng di chuyển lại vô cùng thông thuận. Mặt mũi lấm lem, dơ bẩn của nàng, dọc đường cũng dọa sợ không ít người. Bị người ta dùng gậy xua đuổi, mắng chửi. Lúc này, nữ nhân cũng đã đến bên cạnh Tiêu Dật, bắt lấy ống tay áo của hắn, như bao lần mà ngẩng đầu hỏi "Ngươi nhìn thấy nhi tử của ta sao? Ngươi nhìn thấy hắn sao?" Ấn tượng của Tiêu Dật đối với nữ nhân này rất khắc sâu. Bởi vì nàng khiến hắn nhớ tới thê tử đã khuất của mình. Thật sâu nhìn nàng, Tiêu Dật vô tâm vô phế, hiếm khi lại nảy sinh thiện tâm cứu giúp người khác. Hắn hạ thấp tông giọng, đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay của nàng. "Đi theo ta. Ta mang ngươi đi tìm hắn." "Ngươi nhìn thấy nhi tử của ta? Ngươi nhìn thấy..." Nữ nhân nở một nụ cười ngây ngốc. Có lẽ là chịu phải đả kích quá lớn, nên đầu óc của nàng cũng đã sớm điên điên dại dại. Việc duy nhất mà Tiêu Dật có thể làm, chính là cho nàng một chút ân huệ, không lo ăn mặc. Tìm cách điều trị bệnh cho nàng.
Đôi mắt của mỹ nhân trong tranh lạnh lẽo như sương, thanh triệt mà đen tuyền. Rõ ràng là tư thế vô cùng lệnh người mơ màng, nhưng cố tình, gương mặt lại thanh lãnh cao quý không thôi. Tựa như nảy sinh một tia dục niệm trước mặt y cũng đều là đang làm bẩn y. Khỏa tim đang đập thình thịch cũng chậm rãi lắng lại. Nhưng Cố Thừa Trạch vẫn cố nuốt vào một ngụm khí, vịn lấy vách tường đứng dậy. Vốn là muốn đem bức họa không nên tồn tại này vò nát. Nhưng khi xuống tay, trong lòng hắn vẫn là dâng lên cảm xúc không nỡ. Rốt cuộc cũng không hạ thủ được, hắn chỉ có thể đem bức họa cuộn tròn, giấu vào ống đựng tranh dưới giường của mình. Một lúc lâu sau, Cố Thừa Trạch mới có thể lần nữa ngồi vào chỗ, tiếp tục vẽ tranh. Chỉ là, theo từng bức họa được vẽ xong, mồ hôi trên trán Cố Thừa Trạch liền ngày càng dày đặc, cuối cùng triệt để ôm đầu ngồi gục trên bàn, xung quanh là một đám giấy nháp bị vò thành từng viên tròn. Cố Thừa Trạch há miệng thở dốc, cảm thấy bản thân nhất định là có bệnh rồi. .............................. Chiều hôm đó, từ trong tay Cố Thừa Trạch nhận lấy một xấp xuân cung đồ, sắc mặt Độc Cô Duy Ngã liền có phần kỳ quặc. "Tam sư đệ, tại sao những nữ nhân này nếu không phải là quay mặt sang nơi khác, hoặc là gương mặt bị tóc che khuất, thì cũng đều là đeo mạn che mặt vậy a." "Sư đệ bất lực, xin sư huynh thông cảm cho." Cố Thừa Trạch rầu rĩ nói, tựa như là người bình thường thức đêm ba ngày không đi ngủ. Hắn không phải là không vẽ được mặt của người trong tranh. Chỉ là, mỗi lần vẽ đến mặt, bất kể kẻ đó là nam hay nữ, hắn đều sẽ tựa như là bị ma quỷ ám ảnh, không khống chế được mà vẽ ra gương mặt của sư tôn. Thậm chí, hắn còn cố tình sửa lại gương mặt một chút. Nhưng chỉ cần nhìn kĩ vào, thì vẫn như cũ có thể phát hiện được hai, ba phần thần vận của y... Vì sợ hãi Độc Cô Duy Ngã phát hiện, nên hắn cũng chỉ có thể làm ra hạ sách này, cố tình không vẽ mặt của người trong tranh. Nhìn Cố Thừa Trạch mệt mỏi như vậy, hơn nữa bản thân cũng vô cùng hài lòng với những bức xuân họa này, chỉ là thuận miệng hỏi thăm mà thôi. Nên Độc Cô Duy Ngã liền cười nói "Không sao, đa tạ sư đệ, đệ đi nghỉ sớm đi." - Một ngày này, Tiêu Dao Đỉnh đón một vị khách không mời mà đến. Mới sáng sớm, một chiếc thần chu sa hoa liền đã dừng lại trên bầu trời, gióng trống khua chiêng, tựa như sợ người không nhận ra sự hiện diện của mình. Kỉ Tình đứng trên Đỉnh Tiêu Dao, ngẩng đầu nhìn từng lá cờ thất thải thêu hình kính hoa thủy nguyệt lồng vào nhau. Cùng hai chữ Nguyệt Hoa to lớn rực rỡ. Rất nhanh, một thân ảnh liền đạp lên tầng tầng cánh hoa, tựa như tiên tử từ trên cửu trọng cung bước xuống. Nâng gót sen đi tới trước mặt Kỉ Tình. "A Tình, biệt lai vô dạng a." Bộ dạng của Thẩm Mị Nhi lúc này vẫn cùng sáu năm trước giống nhau như đúc, phong hoa tuyệt đại. "Ngươi tới đây làm gì?" Thái độ Kỉ Tình có chút bất thiện, không chút che giấu sự không mừng trên mặt mình. Ngón tay khẽ điểm điểm lên ngực y, Thẩm Mị Nhi liền khẩu khí như lan nói "Đương nhiên là đến thăm chàng rồi. Một ngày không gặp như cách ba thu a. Huống chi ta đã không gặp chàng sáu năm." "Ân, đây là Tiêu Dao Đỉnh sao? Quả nhiên là danh bất hư truyền, không hổ là thiên hạ đệ nhất phúc địa a." Nhìn xem xung quanh, Thẩm Mị Nhi liền vô cùng tự nhiên đi vào trong. Cũng không biết là nàng đã dùng thuật pháp gì mà có thể trực tiếp đi thẳng, không nhìn sát trận y bày ra. "Nơi này gọi là Vọng Minh Cư à? Ta vẫn còn nhớ, ngày đó ở Tiên Minh Đại Hội, mấy đồ đệ của chàng giống như là tự xưng như vậy." Cười nói, Thẩm Mị Nhi cũng không chút kiêng nể bước qua cổng lớn Vọng Minh Cư. Mi mắt trực nhảy, Kỉ Tình liền nghiến răng hỏi "Thẩm Mị Nhi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" "A Tình, ta chỉ là đến đây tá túc một thời gian mà thôi, chẳng lẽ chàng lại nhỏ mọn đến mức không đồng ý sao?" Lúc này, Thẩm Mị Nhi cũng đã tiến vào trong nội viện. Tình cờ liền bắt gặp Cố Thừa Trạch đang lau chùi ngói trên mái hiên. Ngay tức khắc, ánh mắt của nàng liền thật sâu bị hấp dẫn, cứ vậy thẳng lăng lăng nhìn hắn. Thiếu niên này, thật sự là quá mức mỹ lệ. Dù cho là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân như nàng đây, cũng đều có chút tự thẹn không bằng. Tựa như là tác phẩm hoàn mỹ nhất trên đời, không chỗ soi mói. "Sư tôn, ngài..." Nghe thấy tiếng bước chân, Cố Thừa Trạch liền mỉm cười ngẩng đầu. Một khắc này, tựa như gió cuốn tuyết hoa, Thẩm Mị Nhi cũng không khỏi nhìn đến ngây dại. Vốn đang cười, nhưng đợi khi nhìn thấy Thẩm Mị Nhi đang đứng bên cạnh Kỉ Tình. Ý cười trên mặt Cố Thừa Trạch liền cứng lại, tựa như phủ lên một tầng băng sương. Khăn lau trong tay cũng bị ném ngược vào trong xô nước. Bản thân lại thả người từ trên mái nhà phi xuống. "Sư tôn." Ánh mắt Cố Thừa Trạch lúc này khi nhìn về phía Thẩm Mị Nhi cũng mang theo một chút địch ý như có như không. Lúc này, ba tiểu tử khác cũng cùng lúc xuất hiện, đứng ở bên cạnh Kỉ Tình. Tràng diện này có chút giống như một bầy dã lang bao vây con mồi, nhe nanh múa vuốt. Chỉ là, Thẩm Mị Nhi lúc này đã sớm bị đám thiếu niên phong thần tuấn lãng này làm mê muội. Làm gì còn có tâm trạng để ý tới thái độ của bọn họ chứ? Đương nhiên, ngoại trừ nàng ra, ở đây còn có Kỉ Tình EQ thấp là không nhận ra dị dạng của đám đệ tử. Y càng bận tâm hơn chính là ánh mắt sáng rực của Thẩm Mị Nhi khi nhìn chúng đồ đệ của mình. Đối với tính cách của Thẩm Mị Nhi, y so với ai khác cũng càng hiểu rõ. Cho dù dùng đầu gối cũng có thể đoán được, nàng nhất định là đánh chủ ý lên người đệ tử của y! "Thẩm Mị Nhi, nơi này không chào đón ngươi." Trầm giọng, Kỉ Tình không chút khách khí đuổi khách. Chỉ là, da mặt Thẩm Mị Nhi so với y tưởng tượng còn phải dày hơn rất nhiều. Căn bản là nghe không lọt lỗ tai những gì y nói, tùy tiện hướng về tây viện đi tới. "Ta chỉ ở đây vài ngày thôi. Chàng không cần để ý ta đâu, thân ái."
Trong khi thiên hạ gió thổi mây phun, phong vân nổi loạn thì nhân vật chính của mọi chuyện - Ma sư Kỉ Tình lúc này lại đang ngồi bên vệ đường gặm màn thầu. Chậm rãi hồi tưởng về quá khứ. - 4000 năm về trước. Trại buôn người là một trong những nơi có quy mô lớn nhất trong đại lục. Ngày ngày không biết có bao nhiêu tu sĩ ra ra vào vào. Bọn họ đến đây để lựa chọn nô lệ, lô đỉnh, hay thuần túy là sủng vật. Bởi vì dù sao, nơi đây không chỉ buôn bán nhân tộc, mà còn có cả người trong các tộc quần khác. Kỉ Tình chậm rãi bước vào trại buôn người. Tiên lộ tịch mịch lại buồn tẻ. Y vừa vào Độ Kiếp kỳ không lâu, cho nên liền quyết định sẽ tìm một tiểu đồ đệ mang về để bầu bạn qua ngày. Kỉ Tình mặc một thân bạch y, tay áo viền lấy từng hàng hoa văn tử sắc. Mái tóc dài buộc lỏng lẻo ở sau đầu. Eo mang một thanh miêu đao. Dù trên mặt đeo một tấm màn sa, nhưng vẫn không ngăn được khí chất cô tịch, lãnh ngạnh, tựa như tiên thần nhìn xuống thế gian. Kinh diễm qua đi, thấy Kỉ Tình đi vào, chủ của trại buôn người liền lập tức chạy tới. Kẻ này là một nam nhân trung niên mập mạp, trên mặt có một nốt ruồi to đậm, trông vô cùng tiện khí. "Tiên Quân đại giá quang lâm, tiểu nhân không từ xa tiếp đón, đúng là thất trách mà." Lưu Hách là người thông minh, nhiều năm ở trại buôn người cũng đã sớm dưỡng ra hỏa nhãn kim tinh. Mặc dù Kỉ Tình không lộ dung mạo, nhưng từ khí chất cùng cách ăn mặc đến xem, rõ ràng chính là ẩn thế cao nhân a! Nhìn một thân y phục kia đi, cực phẩm Thiên Tầm Ti, không có trăm năm là không may ra được. Thủy hỏa bất xâm, vạn pháp lui tránh, dù ngàn vạn năm vẫn sẽ sạch sẽ thanh tân. Không những vậy, còn có thể chịu được một kích toàn lực của Độ Kiếp cảnh cao thủ. Có thể xưng là thần vật! "Mời Tiên Quân trước theo tiểu nhân đi vào nội viện. Ở bên ngoài đều là một chút mặt hàng xấu xí mà thôi, sẽ làm bẩn mắt Tiên Quân." Nói nói, Lưu Hách lại ra hiệu mời. Cũng không phản đối, Kỉ Tình liền trước hết đi vào trong. Mà Lưu Hách lại vô cùng thức thời đi theo, vừa vặn ở phía sau y một bước, tựa như một cái người hầu, tư thế thả vô cùng thấp. Ngoại viện chỉ là một đám lưu dân nghèo khổ, không vào được mắt Kỉ Tình, cho nên, ngay cả nhìn cũng không nhìn, y liền đi thẳng vào cửa lớn nội viện. Lúc này, đám lưu dân vốn đang lăn lộn trên đất, khi nhìn thấy Kỉ Tình, cả đám liền sững sờ, ngây ngốc nhìn. Một lúc sau mới phản ứng lại hô hoán. "Xin Tiên Quân cứu giúp..." "Tiên Quân xin hãy mang ta đi..." Nghe thấy đám người làm phiền Kỉ Tình, Lưu Hách liền quát "Người đâu, còn không mau để bọn chúng im mồm lại!"
108-109/ Ma Sư Xuống Núi / Đam mỹ Chắc chắn bạn đang xem phải không? Nếu đúng như vậy thì mời bạn xem nó ngay tại đây. Xem thêm các video thú vị tại Truyện ma Xem các video về truyện trần tình lệnh ma đạo tổ sư tại VIDEO 108-109/ Ma Sư Xuống Núi / Đam mỹ 108-109/ Ma Sư Xuống Núi / Đam mỹ Tác giả Tiểu Khả Liên Thể loại huyền huyễn, xuyên không , đam mỹ Cả đời Kỷ Tình có một chuyện hối hận. Đó là năm xưa đã nhận bốn đồ đệ. Đại đồ đệ lúc nhỏ tinh nghịch phá phách, sau khi lớn liền trở thành Ma quân một tay che trời. Nhị đồ đệ tuy không có tiền đồ bằng. Nhưng vừa xuống núi liền đã kiếm chỉ Thập Đại Môn Phái. Một lời không hợp liền diệt gia, diệt môn tôn xưng Kiếm Ma. Tam đồ đệ tính tình ôn hòa ,dịu dàng. Nhưng lại trở thành Ngọc công tử nổi danh thiên hạ ,khiến bao Thiếu Niên, Thiếu Nữ vô tri vì đó điên cuồng . Mà tiểu đồ đệ, một thân y thuật cũng là xuất thần nhập hóa. Nhưng tính tình lại cổ quái , kỳ hoặc, không thích cứu người, chỉ thích giết người. Danh xưng Tiếu Diện Quân . Có thể nói, một đời anh danh của Kỷ Tình cũng đều bị đám nhiệt đồ này làm mất sạch . Tuổi già sức yếu’ còn bị gáng cho danh xưng Ma sư . Cho nên , hôm nay Ma sư y đây liền sẽ xuống núi , đích thân đem đám nhiệt độ này từng cái từng cái lôi trở về dạy bảo lại một trận. đại quản gia la ma hoàng truyện chữ full truyện ma đình soạn mp3 truyện cầu ma truyện ma mp3 truyện ma mp3 nguyễn ngọc ngạn chuyện ma kinh dị truyện ma ngọc ngạn truyện hợp thể song tu ma nguyễn ngọc ngạn truyện ma audio quàng a tũn đại quản gia la ma hoàng đọc truyện tâm linh ma tôn muốn ôm truyện chữ đam mỹ ma cà rồng truyện ngắn kinh dị truyện trinh thám kinh dị hay chuyện kinh dị có thật tuyệt đại ma đầu đọc truyện ma ngắn truyện kinh dị có that truyện nguyễn ngọc ngạn mp3 truyện ma đọc truyện đam mỹ thanh mai trúc mã truyện ma nguyên ngọc ngạn truyện ma ngọc ngạn đọc truyện ma chuyện kinh dị có thật truyện ma audio đình soạn nguyễn huy truyện ma truyện trần tình lệnh ma đạo tổ sư truyện ma kinh dị ngắn truyện ma hàn bảo truyện ma mp3 truyện ma nguyễn ngọc ngạn truyện tranh ma phế sài muốn nghịch thiên ma đế cuồng phi truyện ma nguyễn huy mới nhất đam mỹ kinh dị hay truyện ngắn kinh dị đọc truyện ma online truyện ma đình soạn ma sư xuống núi truyện tranh đam mỹ đam mỹ kinh dị hay truyện ma đọc truyện đam mỹ thanh mai trúc mã ma đạo tổ sư truyện tranh nguyễn ngọc ngạn đêm trong căn nhà hoang truyện tranh thanh mai trúc mã có h truyện kinh dị ngắn đọc truyện ma truyện ma đọc tổng tài ma cà rồng của tôi truyện ma kinh dị nguyễn ngọc ngạn ngôi mộ mới đắp truyện nguyễn ngọc ngạn mp3 truyện ma online ma đạo tổ sư truyện tranh truyện ma chữ truyện hợp thể song tu truyện kinh dị hay truyện trần tình lệnh truyện đam mỹ thanh mai trúc mã truyện kinh dị ngắn truyện ma bệnh viện chợ rẫy Picture 108-109/ Ma Sư Xuống Núi / Đam mỹ Tag 108-109/ Ma Sư Xuống Núi / Đam mỹ ma sư xuống núi truyện tranh đam mỹ,[vid_tags]
ma sư xuống núi truyện tranh đam mỹ