Anh không phải kiểu người mà em thích. Nhưng anh là người em thích. 7. Có rất nhiều cách để hạnh phúc. Nhanh nhất chính là nhìn thấy anh. 8. Em béo thế này, là bởi vì trong lòng em còn có anh nữa. 9. Dự báo thời tiết nói, hôm nay không có anh ở cạnh em. 10. Mỗi người đều có " Cả đời này chỉ cần tìm đc 1 người nhìn em như ánh mắt của Jin nhìn Xíu là đủ rồi ".. Nhưng đúng người còn nhiều điều lắm em, ví dụ : Tìm một người có thể giúp em sấy tóc vì sợ em mỏi tay Có thể buộc tóc cho em lúc em để rối Sẽ ăn những gì em không ăn dù biết sẽ béo rồi bị chọc bé mỡ cũng chịu chưa chọn được ny bởi vì gu của em là anh tào tháo thông minh đẹp trai đó mọi người ơi, 2k4 nhưng m. 34 Views 01/10/2022. Thảo Xì Po. 0 Follower · 400 Videos. Follow. cái mặt nhìn biết mê trai. Thảo Xì Po. 83 Views. 7:31. thua tụt quần nhưng vẫn phải win. Shindy Tien. 16 Views. Jul 9, 2022 - khi anh nhìn em, anh thấy cuộc sống ngập tràn sắc màu. textfic; boy… #fanfiction # Fanfiction # amreading # books # wattpad diss nhau là chủ yếu :) Chào mừng mọi người đến với vựa muối này! đọc rồi đừng có bỏ, chap sau nhiều muối hơn chap trước nên tốt hết là Người Anh Nhìn Là Em. 8.9/10. 50.2K. Tác giả: Tống Cửu Cận. Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Sủng, Đô Thị. Nguồn: tiemcomtronghem.wordpress.com. Trạng thái: Full. Độ dài: 80 chương ( 76 chính văn + 4 phiên ngoại) Tên Hán Việt: Ánh mắt chiếu tới chỗ là ngươi. Nhưng nhìn chung, trong suốt thời gian thi đấu cho MU, thủ thành này thể hiện phong độ không quá tệ. Ông cũng bỏ túi 1 chức vô địch Ngoại hạng Anh, 1 FA Cup #nth #nthvlog #ghepdoi #thathinh #thathinhtheoten #nthvilocLink Shop Dirty Coins : ?igshid=1le2 N8PI1. Lúc này trời còn chưa sáng hẳn, những ngọn núi phía xa lẩn mình trong những đám mây mênh mông, gió thổi qua mang theo sự lạnh lẽo của mùa đông, Trần Mẫn lấy điện thoại ra xem thử, không có một chút tín hiệu nào, cô ấy mất mác nói với Chử Thấm Hi bên cạnh “Chị Thấm Hi, nơi này không có tín hiệu sao ạ?”Chử Thấm Hi nhìn cô ấy “Trong núi sâu vốn dĩ là không có tín hiệu mà.”“Không thể chơi điện thoại thì làm sao mà sống đây chứ.”“Yên tâm đi, lát nữa bắt đầu quay phim thì ngay cả đụng vào điện thoại cô cũng không thể nào đụng được đâu.”Tống Đàm quan sát bốn phía xung quanh một vòng, nhớ đến lời của trưởng trấn nói với ông, thế là ông cầm loa nói với các diễn viên và nhân viên công tác “Chúng ta sẽ ở nơi này quay phim trong vòng một tháng, địa hình ở nơi này rất vắng vẻ lại thêm là ở trong lòng núi, cho nên mọi người trong quá trong quá trình quay phim mọi người phải chú ý an toàn, tận lực không được đi lại một mình, rõ chưa?”“Rõ rồi ạ, Tống đạo diễn.”“Tốt, vậy mọi người bắt đầu làm việc đi, chuẩn bị sẵn sàng chờ sương mù tản đi chúng ta sẽ bắt đầu quay.” Sau khi nói xong ông quay lại nói với Khương Trân “Tiểu Khương à, lát nữa cháu và Thẩm Ương sẽ có cảnh đánh nhau, cháu đi tìm huấn luyện viên luyện tập thêm đi.”“Vâng ạ.”Khương Trân tìm một vòng cũng không thấy huấn luyện viên võ thuật đâu, cuối cùng cô đành phải hỏi một nhân viên công tác “Xin hỏi em có thấy huấn luyện viên Lâm ở đâu không?”Nhân viên công tác chỉ về phía trước nói “Có ạ, ở ngay phía trước ạ.”“Vâng, cảm ơn.”“Không cần khách sáo ạ.”Dựa theo phương hướng mà nhân viên công tác chỉ, Khương Trân quả nhiên nhìn thấy được huấn luyện viên Lâm, nhưng mà anh ấy đang tập luyện với Thẩm Ương, hai người anh một chiêu tôi một chiêu, nối tiếp nhau trôi chảy cực kỳ, cô nhìn mà cả hoa mắt, xem hai người họ như vậy hẳn là còn chưa có luyện tập tốt, vậy nên cô cũng không có đi ra quấy rầy hai người họ mà chỉ đứng ở một bên lẳng lặng nhìn hai người họ luyện tập, lại vừa học theo động tác tay của huấn luyện viên Lâm.“Em đang làm gì đấy?” Giọng nói của Nghiêm Lộc bất thình lình từ phía sau truyền Trân vừa khua tay được một nửa liền lúng túng dừng ở không trung, cô xoay người lại “Nghiêm tiên sinh.”Nghiêm Lộc cười, Khương Trân rất khác biệt với các diễn viên nữ khác trong đoàn phim, ở chung hơn hai tháng, các cô ấy đều thân thiết gọi anh một tiếng Nghiêm ca, còn không thì cũng gọi Nghiêm đại ca, chỉ có cô là từ đầu đến cuối đều gọi anh là Nghiêm tiên sinh. Dường như cô đối với ai cũng cố ý duy trì một khoảng cách, rất khó mà thân thiết với cô, tính cách của cô không hề tương xứng với tuổi của cô chút đến đây, anh không khỏi nghĩ đến Chử Thấm Hi, hai người tuổi tác không cách nhau nhiều lắm nhưng tính cách lại khác nhau hoàn toàn, không phải nói tính cách của Khương Trân không tốt mà ngược lại, cô rất lễ phép lại biết trước sau, làm cho người ta không thể nào xoi mói được, chỉ là cô quá lạnh nhạt, lại có một phần trầm ổn mà người đồng lứa không thể nào có được.“Nghiêm tiên sinh?”Nghiêm Lộc phản ứng lại, không khỏi hơi xấu hổ, “Ngại quá, tôi vừa thất thần.”Khương Trân mỉm cười lắc đầu “Không có gì đâu ạ.”“Khương tiểu thư, có thể hỏi em một chuyện không?”“Vâng, ngài hỏi.” * “ngài” ở đây là nhấn mạnh sự kính trọng của Khương Trân với Nghiêm Lộc.“Là như vầy, em và Thấm Hi gần như là gần bằng tuổi nhau, nhưng vì sao…”Sắc mặt của cô hơi thu liễm lại, giọng nhỏ “Có lẽ là những việc trải qua khác nhau đi.”Huấn luyện viên Lâm vỗ một chưởng đập tại ngực của Thẩm Ương, anh không hề phòng bị lui về phía sau mấy bước.“Ai da, không sao chứ?” Thật ra vừa nãy anh có phát hiện Thẩm Ương đang thất thần, nhưng vẫn có thể tiếp chiêu được bình thường nên anh cũng không có nói gì, ai ngờ lúc kết thúc lại không tiếp lẽ động tĩnh bên này hơi lớn, hai người bên kia nhìn về phía bọn họ, Nghiêm Lộc vội vàng chạy tới, cậu lo lắng nhìn Thẩm Ương “Sao vậy, có sao hay không?”Thẩm Ương thấy Khương Trân đi về phía này, khoát khoát tay với cậu ta “Không có việc gì, đừng lo lắng.”“Đến lượt em luyện tập.” Thẩm Ương nói với Khương Trân đang đi mắt Khương Trân mang theo một tia lo lắng, “Thẩm lão sư, anh không sao chứ?”“Không sao, là vừa rồi không cẩn thận thất thần, không có việc gì, anh đã luyện tập tốt rồi, em đến luyện tập với huấn luyện viên Lâm một lát, chờ em luyện tập xong rồi thì chúng ta trao đổi kịch bản một chút.” Anh ôn hòa nói.“…Dạ.”Huấn luyện viên Lâm dẫn Khương Trân đến bên kia luyện tập, còn Thẩm Ương và Nghiêm Lộc đứng bên cạnh quan sát, Thẩm Ương dời mắt từ người Khương Trân sang người Nghiêm Lộc, Nghiêm Lộc bị ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của anh thì hơi sửng sốt.“Thẩm ca, sao anh lại nhìn em như vậy chứ?” Nhìn đến trong lòng cậu hoảng loạn.“Vừa nãy cậu và Khương Trân nói cái gì?”“Dạ?”Sở dĩ vừa nãy anh thất thần cũng là vì anh nhìn thấy Nghiêm Lộc nói với Khương Trân một câu, mà sau khi nói xong thì sắc mặt của cô cũng thay Lộc sờ đầu, “Thật ra cũng không nói liền đơn giản nói lại chuyện vừa nãy một lần với Thẩm Ương, “Chỉ nói như vậy.”Thẩm Ương trầm mặc hồi lâu, anh lại nhìn về Khương Trân cách đó không xa, cô đang tập luyện từng chiêu thức một với huấn luyện viên Lâm, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc và chuyên xuống, ngoại trừ trường quay vẫn còn đèn đuốc sáng trưng thì bốn phía xung quanh chìm vào bóng đen vô tận, gió đêm ở núi sâu vỗn dĩ là rét lạnh, nhất là bây giờ vẫn là mùa đông, cảm giác lạnh lẽo mà gió thổi vào mặt làm cho người ta nhìn không được mà run lập Thấm Hi “Sớm biết lạnh như vậy thì chị phải cầm theo đồ giữ nhiệt, thật sự quá lạnh.”Khương Trân cũng không tốt hơn bao nhiêu so với cô ấy, gió lạnh thấu xương từ chỗ cổ chui thẳng vào người, “Ngày mai nhớ mang theo là tốt rồi.”“Em nói buổi quay này phải quay đến rạng sáng mới có thể kết thúc được, làm sao có thể chịu nổi đây chứ?”Gió ban đêm ở này giống như dao cùn, lúc chưa quay phim thì tốt một chút, đến lúc quay phim phải treo mình trên dây cáp bay tới bay lui trên không trung, gió lạnh chiu thẳng vào trong quần áo, lạnh đến mức không còn tri giác gì quay cuối cùng của ngày hôm nay, cũng là một cảnh quan trọng trong bộ phim này không giống với những cảnh bình thường khác, là một cảnh sẽ có tương đối động tạc mạnh, trước đó mọi người có thể ở trong cùng một khung hình, nhưng đến cảnh đánh nhau sau này sẽ tách ra, Khương Trân sẽ chạy một đường riêng, sẽ có một người quay phim chạy theo phía sau cô, bởi vì tách ra quay nhưng dù sao cũng là rạng sáng lại ở trong núi sâu, bởi bởi Tống Đàm cố ý gọi Khương Trân và thợ quay phim đến liên tục nhắc nhở vấn đề an toàn của cả hai.“Lúc đang quay, cậu phải chú ý an toàn, nhất định phải theo sát cô ấy, hiểu chưa?”“Hiểu rồi ạ.”Sau khi dặn dò sau, lúc này mọi người mới vào chỗ chuẩn bị bắt đầu, sau khi nhân viên công tác dập bản thì chính thức khai máy.“Bắn tên!”Mũi tên bén nhọn phá gió mà đến, phá vỡ sự yên tĩnh của núi Mạc bảo vệ Thiền Quân phía sau lưng, nhìn thấy mũi tến bắt đến thì đôi mắt lạnh lại, giơ trường kiếm lên chắn mũi tên, “Theo sát ta.”Rất nhanh bọn họ bị bao vây, người tới mang che bịt mặt màu đen, chỉ lộ ra một đôi mắt ra ngoài, người cầm đầu giảm giọng nói của mình xuống thấp nhất có thể, “Đem đồ vật giao ra đây!”Thiền Quân theo bản năng siết chặt góc áo của Vân Mạc, Vân Mạc nghiêng đầu nhìn nàng, “Đừng sợ, có ta ở đây.”Rõ ràng là hai người bọn họ ở thế yếu, những vì câu nói này của hắn, bỗng nhiên Thiền Quân không còn sợ cái gì nữa.“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Xông lên!”Trong nháy mắt hai phe đánh nhau, đao quang kiếm ảnh, máu văng khắp nơi, mùi máu tươi nồng nặc bay khắp nơi, trường kiếm của hắn mang theo máu, vừa đánh nhau với những người áo đen vây quanh, vừa bảo vệ Thiền Quân ở sau lưng, nhưng người áo đen ngày càng nhiều, kẻ trước ngã xuống, kẽ sau lại nhào Mạc cầm kiếm trước người, che chỏ Thiền Quân lui về phía sau, nhìn thấy ngày càng nhiều người áo đen đến, hắn thấp giọng nói, “Thiền Quân, nàng nghe ta nói, một lát nữa ta sẽ chặn bọn họ lại, sau đó nàng chạy theo phía đông chạy, không được ngừng lại, cũng không được quay đầu, đã nghe chưa?”“Điện hạ…”“Yên tâm, ta sẽ không sao, ta sẽ đi tìm nàng, hiện tại chạy đi, chạy!”“Điện hạ!”“Chạy!”Tống Đám nói qua loa nhỏ “Khương Trân, chạy! Tiểu Trương, đuổi theo!”Khương Trân quay người chạy vô núi sâu, Tiểu Trương khiêng camera chạy sát phía sau.**Cảnh đánh nhau này của Thẩm Ương phải quay đi quay lại rất nhiều lần, tốn gần nửa giờ đồng hồ mới có thể đạt được kết quả mà Tống Đàm mong muốn.“Vất vả, mọi người vất vả rồi.”“Đạo diễn, không xong rồi, Tiểu Trương và Khương tiểu thư như thế nào còn chưa quay về?” Một nhân viên công tác đột nhiên la lên, vừa rồi tầm mắt của bọn họ đều đặt trên người Thẩm Ương, tự nhiên không có người nào chú ý đến, nhưng là bây giờ có người nhắc nhở như vậy, mọi người mới chú ý lý mà nói bọn họ hẳn là phải kết thúc trước đó rồi mới đúng, như thế nào một thời gian dài như vậy còn chưa có trở về? Tống Đàm cuống lên, vội vàng hô lên, “Nhanh lên, gọi điện thoại cho Tiểu Trương đi!”“Đạo diễn, trên núi không có tín hiệu, gọi không được ạ!”Tống Đàm vỗ đầu một cái, gấp như kiến bò trên chảo lửa, sớm biết như ông đã không thể an bài như vậy!Thẩm Ương thay quần áo xong liền phát hiện không khí trường quay cực kỳ ngưng trọng, không hỏi Nghiêm Lộc bên cạnh, “Làm sao vậy?”Nghiêm Lộc nhìn anh, muốn nói lại thôi, ngược lại là Trương Tịnh Tịnh nhịn không được, đỏ mắt nói “Thẩm lão sư, hai người A Trân bọn họ chưa về.”Trong lòng Thẩm Ương lộp bộp xuống, “Chị nói cái gì?”“Đạo diễn làm sao bây gờ, điện thoại không thể nào gọi được, cũng không liên lạc được với bọn họ, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”Chiêm Từ Hưng quát cậu ta “Ngâm miệng! Không thể nói bậy, bây giờ mọi người cất đồ hết đi, lên núi tìm bọn họ!”Thẩm Ương nắm chặt nắm đấm lại, “Đạo diễn, không thể, trong núi quá nguy hiểm!”“Vậy cậu nói xem chúng ta nên làm thế nào bây giờ?”Thẩm Ương ép buộc chính mình tỉnh tảo lại, phân tích tình hình, “Phụ nữ ở lại đi, đàn ông thì đi vào với cháu, nếu như sau nửa giờ chúng ta còn chưa trở về thì chú đi tìm trưởng trấn, sau đó đi báo cảnh sát.”Nghiêm Lộc nghe Thẩm Ương nói muốn đi vào trong liền muốn ngăn cản, nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống, cậu biết anh bây giờ có thể còn đứng ở nơi này phân tích phương án giải quyết với mọi người, là đã khắc chế chính mình lắm Đàm đồng ý quyết định của Thẩm Ương, trước mắt đây là phương án giải quyết tốt nhất, “Được, quyết định như vậy đi, mấy người lão Chiêm chăm sóc các cô gái, những người khác theo chúng ta đi.”Trương Tịnh Tịnh vô cùng lo lắng giống như là lửa đốt vậy, nhưng chị cũng rất rõ ràng, lúc này nếu như chị đi vào cũng không giúp được gì, nói không chừng còn liên lụy bọn họ, cho nên cô đặt hết hi vọng lên người Thẩm Ương.“Thẩm lão sư, anh nhất định phải mang em ấy ra ngoài.”“Yên tâm đi, nhất định sẽ.” Cùng đọc truyện Người Anh Nhìn Là Em của tác giả Tống Cửu Cận tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại dài 80 chương 76 chính văn + 4 phiên ngoạiTên Hán Việt Ánh mắt chiếu tới chỗ là ngươiNội dung Đô thị tình duyên, giới giải trí, ngọt vănNhân vật chính Thẩm Ương, Khương Trân │nhân vật phụ │Editor Tiệm cơm trong hẻmVăn ánTrong vở kịch “Trường sinh duyên”, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về nó khi nghe tin ảnh đế Thâm Ương sẽ cùng nữ nghệ sĩ Khương Trân hợp người đều thầm nói cô gái này thật may mắn, mới nổi thôi nhưng mà có thể tham gia một bộ kịch lớn, chưa nói ảnh đế còn là bạn diễn, thế thì chỉ cần đóng xong bộ này, độ nổi tiếng của cô sẽ dâng cao ngay lập vì thế mà bắt đầu có các loại tin tức thật giả tung ra, nào là hai người đang yêu đương, hẹn hò, nào là nữ diễn viên có hậu đài, có kim chủ....Một ngày nọ, may mắn bắt gặp nữ chính trong các câu chuyện đầu đề gần đây, phóng viên chớp thời cơ hỏi một câu mạnh bạo nhấtPhóng viên "Khương Trân, bây giờ fan hâm mộ hô hào nhiệt liệt như vậy, cô cùng Thẩm ảnh đế có khả năng trở thành sự thật hay không?"Khương Trân mỉm cười "Tôi cùng Thẩm lão sư chỉ là bạn bè".Sau khi Khương Trân vào xe bảo mẫu, vừa mới bước vào đã bị tay của người nào đó kéo vào trong lòng ngực, bờ môi ấm áp của anh lưu luyến trên vành tai mẫn cảm của cô “Có bạn bè nào sẽ đối với em như vậy sao? Hả?”* Mỹ mạo tiểu hoa đán x Lạnh nhạt nội liễm Ảnh đế. Tâm sựHẹn hò Thứ tư, 31/5/2023, 2200 GMT+7 Anh hoàn toàn độc thân theo đúng nghĩa, hy vọng sau mail này, anh không còn cô đơn nữa. Trời đẹp, anh tới công ty làm việc như bao ngày khác, nhưng hôm nay anh cảm thấy một nỗi cô đơn đến kỳ lạ, mới chợt nhận ra mình già rồi, đã đến lúc phải tìm người yêu để cưới vợ. Bởi thế, anh lên đây nhờ VnExpress se duyên, mong em nào "xui xẻo" rước giùm chứ ế lắm bản thân, anh sinh ra trong gia đình cơ bản, có truyền thống cách mạng, quê ở Nghệ An. Anh được thừa hưởng chút ít tính cách của người dân xứ Nghệ, đó là sự cần cù, chăm chỉ, bộc trực, ngay thẳng, sống lương thiện và không ngại khó khăn gian tại anh không có nặng gánh gia đình hay mối quan hệ mập mờ nào. Anh hoàn toàn độc thân theo đúng nghĩa. Cháu anh từng bảo "Cậu lấy ai chỉ cần là con gái là được".Với tuổi này, anh không có tiêu chuẩn nào về bạn đời, chỉ cần hợp nhau, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa. Hy vọng sau khi viết mail này, anh không còn cô đơn nữa. Chúc cho những ai chưa có người yêu tìm được một nửa yêu thương của giả liên hệ qua email henho hoặc số 024 7300 8899 máy lẻ 4529 để được hỗ trợ Họ tên Nguyễn mạnh toàn Tuổi 37 tuổi Nghề nghiệp Văn phòng Nơi ở Quận 10, TP Hồ Chí Minh Giới tính Nam Chu Tiểu Bắc, Hàn Thuật, Jade, Nguyễn Tú Uyên, Nhã Nam, Tân Di Ổ, Tạ Cát Niên, Trịnh Thanh Hà, Vu VũĐược sự đồng ý của bạn Jade, Hội đăng lại bài viết cảm nhận của bạn ấy về tác phẩm “Cho anh nhìn về em” – Tân Di Ổ, Trịnh Thanh Hà và Nguyễn Tú Uyên dịch, Nhã Nam phát đang xem Người anh nhìn chính là em reviewTrên đời này có hai thứ không thể nắm giữ, một là chuyện cũ, một là mưa hoa lẽ tôi nằm trong nhóm những người hơi sợ văn của Tân Di Ổ. Mặc dù không phải tôi chê điều gì ở truyện của chị, nhưng mới đọc xong hai bộ thôi mà cứ mãi có cảm giác không trọn vẹn. Nói chung, Tân Di Ổ là cây viết truyện rất có nội dung, mà nội dung thì rất “nặng”, làm một đứa tâm tính thiếu nữ còn ít nhiều tràn trề như tôi ngại tiếp xúc. Sợ mình cáng không nổi sức nặng của câu tôi, Tân Di Ổ được xếp vào cùng nhóm với Đồng Hoa. Tôi cho rằng phong cách của hai người từa tựa nhau, cả về cách viết lẫn giọng văn. Nếu nói cụ thể hơn một chút, thì Đồng Hoa viết “tự nhiên” hơn, câu chữ bình thản mềm mại, lạnh tựa nước; còn Tân Di Ổ viết cũng lạnh, nhưng lạnh giá như băng tuyết mùa đông. Những cuộc đời trong văn của Tân Di Ổ hợp thành một xã hội thu nhỏ, nơi mà mọi cái xấu, mọi sự thực, mọi lựa chọn nghiệt ngã trong cuộc sống đều bị bóc trần trước mắt người đọc. Nhiều lúc cũng thấy đau lòng lắm, nhưng nếu đem cảnh đời thực ra so sánh với câu chữ của chị, chắc cũng không lệch mấy phần.“Cho anh nhìn về em” là tiểu thuyết ngôn tình hiện đại dài nhất mà tôi đọc trước giờ. Ban đầu nhìn hai quyển sách vừa nặng vừa dày này, thú thực là tôi hơi hoa mắt, thậm chí với 10 chương đầu tiên, tôi cũng phải thầm kêu than, thắc mắc sao mà văn phong của Tân Di Ổ trong truyện này lê thê quá vậy? Câu từ dài dòng, mạch văn chậm rãi hơn nhiều so với quyển “Anh có thích nước Mỹ không?”, cái còn giống có chăng chỉ là nét lạnh lùng khó lẫn với ai của giọng kể. Có lẽ muốn đọc truyện này cần có chút kiên nhẫn, bởi vì trong hơn 70 chương sau tốc độ hành văn vẫn không có gì thay đổi T__T.Thứ làm tôi thấy có chút thú vị ở những chương đầu, để rồi quyết định đọc tiếp, là tình cảm giữa Hàn Thuật với Chu Tiểu Bắc không phải nữ chính. Phải nói rằng tôi không thích tính cách Hàn Thuật thuở thiếu niên, cũng không thích biểu hiện của anh quãng thời gian sau này; nhưng Hàn Thuật khi còn qua lại với Chu Tiểu Bắc thật sự là một người đàn ông đạt đủ tiêu chuẩn làm chồng D, dù có đôi lúc người đọc sẽ thấy anh ta sao mà kỹ tính quá thể. Thật ra với mẫu người xuề xòa như Tiểu Bắc, kiểu người thế này vô tình rất phù hợp. Thêm nữa là quan điểm sống của Hàn Thuật khá giống tôi “Cho dù có yêu công việc đến đâu thì việc hưởng thụ cuộc sống vẫn phải đặt lên hàng đầu.” Nghĩa là “Sẽ nỗ lực nhưng không bao giờ hy sinh niềm vui của mình để phấn đấu.” Thật tình không nghĩ câu chuyện sau này lại hoàn toàn nói về Tạ Cát Niên, dù đến trang cuối cùng của truyện, tôi vẫn thấy Hàn Thuật hợp với Tiểu Bắc thêm Top 10 Cửa Hàng Mỹ Phẩm Gần Đây, BeautygardenTuổi thơ của Tạ Cát Niên có đôi chỗ khá giống với tuổi thơ của La Kì Kì trong “Thời niên thiếu không thể quay trở lại”. Nhưng, khác với Kì Kì, cuộc sống của Cát Niên là cuộc sống của một con bướm tiến hóa ngược dòng thời gian, bị chính cha mẹ buộc phải thu dần cánh lại, sau cùng nhốt mình trở vào kén, mãi mãi khép chặt cánh cửa lòng. Nếu thế giới của Kì Kì tựa buổi bình minh kì ảo đủ mọi sắc màu, khi mà ánh sáng của ngày mới dần kéo Kì Kì thoát khỏi đêm đen; thì thế giới của Cát Niên là buổi hoàng hôn, là khi ngày sắp tàn, khi bóng đêm chực chờ phủ ngập cuộc đời cô. Đối với Cát Niên, tia sáng đẹp đẽ nhất giữa bóng đêm đó trước sau chỉ có mình Vu Vũ. “Tiểu hòa thượng của cô, anh là mưa trên núi Vu…”Thẳng thừng mà nói ban đầu tôi cũng không ấn tượng lắm với Vu Vũ, cho rằng tình cảm của Vu Vũ không rõ ràng. Sau cùng mới vỡ lẽ, hóa ra chỉ là vì cuộc đời bạc với Vu Vũ quá. Chẳng lẽ khi sinh ra đã là con của kẻ giết người, thì dù có giãy giụa thế nào cũng không thoát ra khỏi những đường chỉ tay số mệnh hay sao?Vu Vũ với Cát Niên, hai con sâu bướm chen nhau trong lòng đất, con này nhường con kia chút ánh sáng yếu ớt. Vì chỉ một con có cơ hội được Cát Niên dần dần nảy sinh tình cảm thân thiết với Vu Vũ, tôi không tin là Vu Vũ không nhận thấy. Nhưng cô cứ mãi đóng chặt cánh cửa lòng, chỉ dám run rẩy ngóng trông tiếng bước chân bên kia lớp cửa gỗ; còn Vu Vũ, chắc đã sớm nhận ra tình cảnh của hai con sâu bướm này rồi. Nhưng anh cũng muốn được sống, cũng muốn được hạnh phúc. Suy cho cùng ý chí sinh tồn của con người là thứ mãnh liệt nhất. Vì hy vọng vào hạnh phúc mong manh đó, Vu Vũ đã làm tất cả những gì có thể, thế nên đừng trách sao anh tìm đến con đường tương lai với Trần Khiết Khiết mà không phải Cát Niên. Bởi tôi tin là, chẳng có ai hiểu rõ hơn Vu Vũ, rằng Cát Niên vốn không phải một con sâu bướm. Hình ảnh xót xa nhất còn đọng lại có lẽ là nụ cười dịu dàng cuối cùng mà anh dành cho Cát Niên, rằng “Trước giờ cậu chưa từng nói ra…” Nhưng cuối cùng, anh đã thất bại. Không chỉ thất hẹn với Trần Khiết Khiết, mà Cát Niên của ngày hôm đó, và của hơn mười một năm ròng sau này, cũng vẫn không thể nào quên được nụ cười đẹp đẽ với tà áo trắng tinh, không quên được gốc cây lựu ngày xưa. Cái kén của cô, rốt cuộc, chưa từng bị phá liên hệ giữa Hàn Thuật với Cát Niên có một khởi nguồn khá dễ thương. Vở kịch về nàng Bạch Tuyết, lẽ ra sẽ trở thành một bắt đầu đẹp như thơ cho một mối tình thuần khiết, lãng mạn thuở thiếu thời. Đáng tiếc, giữa hai người họ không tồn tại tình cảm ấy, bởi dù lòng Hàn Thuật luôn hướng về Cát Niên, nhưng trong mắt cô, mãi mãi chỉ có Tiểu hòa thượng là ánh sáng mà cô nguyện ước được nhìn thấy. Giống như việc người ta luôn mong được ngắm sao qua lớp bụi mù phủ trên bầu trời thành phố, mà thường chẳng chú ý tới những ánh đèn muôn màu dưới mặt đất. Mười một năm trôi qua, thứ tình cảm mà Hàn Thuật dành cho Cát Niên đã chẳng còn đơn thuần là rung động tinh khôi của tuổi trẻ nữa, nó trộn thêm rất nhiều day dứt, rất nhiều đau khổ, đến từ những đêm mất ngủ, từ những cơn ác mộng triền miên kéo dài trong suốt hơn mười một năm đó. Mười một năm, lòng Cát Niên sớm đã giá lạnh tựa mặt nước chờ kết thử hỏi trên thế gian, có cuộc đời ai là hoàn hảo, có bao nhiêu người may mắn đến bên nhau mà không chỉ vì cái gọi là “chỗ dựa”? Thế giới hoàn mỹ của Hàn Thuật sụp đổ. Thế giới mà bao năm Cát Niên ra sức vun vén với Phi Minh – thậm chí có đôi lúc còn ảo tưởng rằng nó sẽ tồn tại mãi mãi – thì lại bong ra từng mảng. Cuộc sống biến ảo khôn lường. Phi Minh trở về bên mẹ ruột; lời hứa “nếu như” của Đường Nghiệp mong manh như bọt bóng xà phòng; mất đi tất cả tình thân… Bao nhiêu biến cố dồn dập đổ về, cuối cùng đã khiến Cát Niên chua chát nhận ra rằng Nếu như biết giãy giụa cũng không thể tìm ra lối đi nào khác hơn, thà hãy chọn một con đường thỏa hiệp. Có lẽ là tha thứ cho Hàn Thuật, tha thứ cho Trần Khiết Khiết, mà cũng là tha thứ cho chính cô, tha thứ cho Tiểu hòa thượng, để giọt mưa trên núi Vu đó hòa vào nước mắt, để thời gian của tất cả quay trở về quỹ đạo cần chốt cho những sự kiện đan cài trong câu chuyện chậm rãi và bi thương về thời thanh xuân này, chính là sự lựa chọn của mỗi con người. Sau khi thấy Thẩm Ương trả trời tin nhắn thì Nghiêm Lộc mới bình tâm lại, chỉ cần những tin tức “tình cảm luyến ái” trên mà không phải sự thật thì chuyện này rất dễ giải quyết.“Cái gì?” Nghiêm Lộc nhảy dựng lên, không dám tin nhìn anh, “Không để cho Khương tiểu thư ra mặt sao ạ?”“Đúng vậy.”“Thẩm ca, chẳng lẽ anh không biết bây giờ cư dân mạng ầm ĩ việc này lớn bao nhiêu sao? Anh cũng nhìn thấy weibo của anh bị oanh tạc thế nào rồi, đám fan hậm mộ quá điên cuồn, Phó tổng cũng gọi mấy cuộc điện thoại cho em, chuyện này vốn chỉ là hiểu lầm, chỉ cần Khương tiểu thư làm sáng tỏ trên weibo một chút thì mọi chuyện liền giải quyết dễ dàng.” Nghiêm Lộc không thể hiểu được tại sao anh ấy có thể nghĩ như vậy, rõ ràng đây là một cách giải quyết đơn giản Ương ngẩng đầu nhìn cậu, nghiêm túc nói “Không thể liên lụy đến cô ấy.”“Thẩm ca, em thật sự không hiểu.”“Hiện tại cô ấy là người mới đang trong con đường đi lên, không thể có vết nhơ cũng không thể bị hắt nước bẩn, mà coi như cô ấy có ra mặt giải thích thì cũng sẽ có ảnh hưởng không tốt đến cô ấy, mà tôi lại không muốn trên con đường sự nghiệp của cô ấy có một cái nhãn hiệu không đúng, cũng không muốn ảnh hưởng đến cô ấy, tôi nói như vậy cậu đã hiểu chưa?”“Thẩm ca, anh có tính sai hay không, có scandal với anh như thế nào thành bị hắt nước bẩn rồi?” Nữ minh tinh trong giới giải trí muốn có scandal với anh đều không có cơ hội, như nào từ trong miệng anh lại thành vết nhơ của người khác rồi? Nước bẩn?Đột nhiên Nghiêm Lộc nghĩ đến một chuyên, cậu nhìn Thẩm Ương, cẩn thận hỏi “Thẩm ca, không phải anh đang bảo vệ Khương tiểu thư chứ?”Thẩm Ương cúi mặt xuống, “Không thể phủ nhận.”Nghiêm Lộc bất đắc dĩ thở dài một hơi, xoa huyệt thái dương đang đau buốt, “Anh biết đấy, nếu cô ấy không ra mặt làm sáng tỏ, chỉ có phía chúng ta đơn phương phủ nhận thì căn bản không có người tin chúng ta.”“Vậy giải thích thì sẽ có người tin sao? Loại chuyện như thế này người tin tưởng thì dù không nói gì cũng sẽ tin, người không tin tưởng thì có nói gì họ cũng sẽ không tin.”Lần này cả đầu của Nghiêm Lộc đều đau, sở dĩ bây giờ anh khó xử như vậy là vì anh biêý fan hâm mộ của Thẩm Ương đáng sợ như thế nào, nhất là những fan muốn khơi mào thuốc súng từ chuyện này, cậu rất lo lặng nếu xử lý chuyện này không tốt sẽ làm cho fan hâm mộ bạo động mất.“Thẩm ca!”“Đừng nói nữa, nhớ kỹ lời tôi nói đấy, không được lôi kéo cô ấy ra trước công chúng càng không được lén đi tìm cô ấy, cậu hiểu rõ tính tình của tôi thế nào rồi đấy.”Nghiêm Lộc trầm mặc, mấy phút trước cậu còn ôm tâm tư muốn bí mật đi tìm Khương Trân, nhưng suy nghĩ này hiện tại đã bị đánh vỡ không còn một mảnh, bởi vì cậu rất hiểu tính cách của Thẩm Ương, cậu không thể làm trái ý của Thẩm Ương được, thế là đành phải mở hội nghị khẩn cấp mới quản lý bộ phận ngoại giao để tìm ra biện phái đối phó, cuối cùng là phát weibo của Thẩm Ương để làm sáng tỏ mọi khi đăng tin thông báo thì weibo của Thẩm Ương tiếp tục bị thất thủ, nhưng mà bình luận tiêu cực đã giảm đi không ít, nhưng cũng có không ít các fan cảm thấy bất mãn với thông báo này, bởi vì thông báo này chỉ phụ nhận tin đồn hẹn hò chứ từ đầu đến cuối không hề đề cập đến thân phận của cô gái thần bí trong tấm hình, bọn họ muốn biết thân phận chân thật của cô gái thần bí này, hơn nữa yêu cầu nhà gái tự mình đứng ra giải thích rõ ràng thì bọn họ mới weibo bây giờ phân thành hai phe phái hết sức nghiêm trọng, nhưng đoàn đội của Thẩm Ương rõ ràng chỉ đăng duy nhất thông báo này để giải quyết chuyện này, mặc kệ bình luận trên weibo náo loạn như thế nào, đoàn đội của Thẩm Ương và công ty Kinh tế đều có bày tỏ gì thêm.***Chuyện này của Thẩm Ương đã nhấc lên một trận gió tanh mua đã không lâu không có trên weibo, Khương Trân đọc bình luận dưới weibo Thẩm Ương, lần đầu tiên tức giận đến run rẩy, chuyện này vì cô mới nên mới xảy ra, nhưng người đứng ra gánh chịu lại là Thẩm Ương, cô thật sự rất áy náy với anh, áy náy đến mức nhịn không được mà cầm điện thoại bắt đầu viết trên weibo. Nhưng cuối cùng cô vẫn không thể phát lên weibo, bởi vì trong lúc quan trọng điện thoại bị Trương Tịnh Tịnh giựt lại, chị có thể tưởng tượng được nếu như tin weibo này của Khương Trân được phát thì sẽ nhấc lên sóng to gió lớn như thế nào, lúc này chị bị dọa đến sau lưng toàn mồ hôi lạnh.“A Trân, em điên rồi.” Chị cắn răng mắng cô.“Chị Tịnh Tịnh, việc này không phải như vậy, Thẩm lão sư không phải người như bọn họ nói, bọn họ đang vu oan cho anh ấy, rõ ràng là em…”“Xuỵt.” Trương Tịnh Tịnh lập tức bước lên bịt miệng của cô, “Tiểu tổ tông của chị, em nói nhỏ thôi, em mà la nữa là cả thế giới đều sẽ biết đấy.”Khương Trân kéo tay chị xuống, sốt ruột hỏi “Chị Tịnh Tịnh, nếu như em giải thích, mọi chuyện có tốt lên hay không?”“Em cho rằng chỉ đơn giản như vậy hay sao? Chị nói cho em biết, nếu như em đăng tin weibo này chỉ càng làm cho em và anh ta đứng trước vòng xoáy lớn hơn mà thôi.” Trương Tịnh Tịnh nói không khoa trương chút nào, trước kia chị không được chứng kiến sức chiến đấu của đám fan hâm mộ của Thẩm Ương, nhưng bây giờ đích thân trải nghiệm thì mới hiểu được hai chữ “Đáng sợ” đều không đủ hình dung đâu. Tục ngữ nói “Nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền”, bởi vì Thẩm Uong quá nổi tiếng lại thêm bình tượng không gần nữ sắc của anh đã ăn sâu bén rể nên bây giờ chỉ cần một chút xíu gió thổi thôi cũng sẽ khiến cho gió to sóng Trân chưa từng trải qua chuyện như vậy, cũng chưa từng mang đến phiền toái lớn cho người khác như vậy, cho nên bây giờ cô không biết phải làm sao, cũng không biết nên làm thế nào mới Tịnh Tịnh nhìn thấy bộ dạng bứt rứt áy náy của cô, chị thở dài một hơi, thật ra tâm trạng của Khương Trân chị có thể hiểu được, chị quen biết Khương Trân gần ba năm, nếu nói điểm nổi bật nhất trên người cô là gì thì chính là không muốn làm phiền người khác, càng không muốn vì chuyện của mình là liên lụy đến người khác, nhưng hiện tại tất cả những nguyên nhân dẫn đến chuyện mà Thẩm Ương gặp đều do cô, cho nên cô không cảm thấy tội lỗi mới là lạ.“Đối với Thẩm lão sư mà nói chỉ cần em giữ im lặng là trợ giúp lớn nhất đối với anh ấy rồi.”Trương Tịnh Tịnh nhìn cô, rõ ràng hốc mắt đã đỏ ửng nhưng vẫn gượng không cho nước mắt rơi xuống, người có tính cách như vậy trên thực tế sẽ rất vất vả.“Két.” Cửa phòng nghỉ bất thình lình bị đẩy ra, giọng nói của Nghiêm Lộc truyền vào, “Thẩm ca, trên weibo…” cậu vừa nói được nửa đột nhiên im bặt, bởi vì cậu nhìn thấy Trương Tinh Tịnh cùng với Khương Trân vành mắt đang đỏ Trân và Trương Tịnh Tịnh cũng không nghĩ đến lúc này sẽ có người tiến vào, Khương Trân cuống quít quay người đi, ngay lúc cô vừa quay người thì Thẩm Ương đi vào, ánh mắt trầm tĩnh của anh quét qua hai người một vòng, đại khái là do bầu không khí, anh chỉ cùng với Trương Tịnh Tịnh giao mắt với nhau liền hiểu rõ vấn Tịnh Tịnh cúi đầu nhìn Khương Trân một cái sau đó đi về phía Thẩm Ương, chị lắc đầu, nhỏ giọng nói “Thẩm lão sư, anh giúp tôi khuyên em ấy đi.” Nói xong chị kéo Nghiêm Lộc ra ngoài thuận tay đóng cửa phòng nghỉ lại, Nghiêm Lộc hơi không hiểu “Khương tiểu thư sao vậy?”Trương Tịnh Tịnh dựa trên cửa ra vào “Sắp bị chết đuối trong áy náy.”Nghiêm Lộc “???”Nhưng cậu cũng chỉ sủng sốt một chút liền hiểu rõ vấn đề, khẽ thở dài một hơi.“Cái này cũng không phải hoàn toàn là lỗi của cô ấy.”“Em ấy chính là không qua được đạo lý trong lòng em ấy.” Điểm này trong lòng Trương Tịnh Tịnh rất rõ ràng.***Thẩm Ương nhìn Khương Trân quay lưng về phía anh, bả vả gầy yếu run nhè nhẹ nhưng lại không phát ra tiếng nào.“Khương Trân.”Sau khi nghe thấy Khương Trân nhanh chóng đưa tay lau khóe mắt, Thẩm Ương thở dài một hơi, kéo ghế ngồi xuống đối diện cô, “Em ngẩng đầu nhìn anh.”Khương Trân cắn răng, vẫn cúi đầu như cũ.“Khương Trân, anh nói em ngẩng đầu nhìn anh.” Ngữ khí của anh cứng rắn Trân không dám ngẩng đầu nhìn anh, bởi vì cô rất rõ ràng bây giờ mình chật vật như thế nào, nhưng lại không thể không ngẩng đầu, “…Thẩm lão sư.”Thẩm Ương nhìn hốc mắt đỏ ửng của cô trong lòng hơi bất đắc dĩ, nhỏ giọng an ủi “Việc này không có quan hệ đến em, cho nên em không cần phải chịu trách nhiệm cái gì cả.”“Sao lại không có quan hệ, nếu như không phải anh đưa em đi bệnh viện thì anh cũng đâu thể nào bị chụp được, cũng sẽ không tạo thành cục diện như bây giờ.” Đây là bởi vì cô, sao lại không có quan hệ chứ?“Em a, chung quy vẫn là còn trẻ, ở trong cái giới này của chúng ta, em hẳn là phải quen thuộc những lời ca ngợi hay nhục mạ đến choáng ngợp ấy, chỉ có như vậy em mới có thể giữ vững tâm tư, mới có thể đứng vững gót chân được.”“Nhưng không phải do anh sai, anh lại chịu chửi rủa thay em.”Thẩm Ương nhìn cô như vậy có thể hiểu rõ, nếu như người bị chửi là cô, cô có thể cắn mội chịu một chút liền xong, nhưng nếu như vì lỗi lầm của của mình mà để cho người khác bị vũ nhục, cô thẩm chí sẽ còn khổ sở hơn, mà bây giờ lại vì sai lầm của cô mà mang đến cho Thẩm Ương phiền toái lớn như vậy, trong nội tâm của cô không qua được cửa ải này.“Em sai, nhưng anh không phải là chịu thay em, anh thanh minh là biện pháp thỏa đáng nhất mà bộ phận PR của công ty đã thảo luận được, vốn là bọn họ cũng không có chụp được mặt của em, nếu như em lại chủ động làm sáng tỏ mọi việc, như vậy sẽ đem em với anh ràng buộc lẫn lộn với nhau, nhưng chỉ cần em không có ra mặt, coi như bọn họ muốn lẫn lộn cũng không có tìm được cớ nào, đến cuối cùng sẽ tự động mà hạ nhiệt xuống thôi, anh chỉ là lựa chọn một biện pháp ít tổn hại hình ảnh của anh nhất mà thôi, nói cho cùng thì anh cũng vì bản thân anh mà thôi.“Nhưng mà anh bị chửi rất thảm…”Thẩm Ương cười khẽ một tiếng, đưa tay gõ trán cô một cái, “Như vậy mà thảm à, trước kia anh còn thảm hơn bay giờ rất nhiều, chửi liền chửi, anh cũng không vì vậy mà mất một miếng thịt.”Khương Trân nhìn anh, bỗng nhiên đưa tay che mắt đè nén tiếng ngẹn ngào, thật ra những gì nãy giờ anh nói cô đều không tin, cô rất rõ rãng anh chỉ đang an ủi cô mà Ương đến gần vỗ nhẹ lưng cô, “Được rồi được rồi, khóc có sức cảm hóa như thế, vậy cảnh khóc sau này của em nhất định sẽ được đạo diễn Tống khen ngợi.”Khiơng Trân vốn là cực kỳ áy náy, nhưng lời này của anh làm cô không kiềm chế được mà lau nước mắt, ngẩng đầu u oán nhìn mắt với chóp mũi cô đều đỏ ửng, khóe mắt vẫn còn nước mắt, một đôi mắt ướt át trong suốt, lông mi ướt sũng, vào giờ khắc này anh có thể cảm nhận trái tim mình dồn dập đập một cách rõ ràng.

người anh nhìn là em