Vợ chồng tôi trước giờ chưa có mâu thuẫn nào lớn. Sau ngày cưới, tôi luôn dành cho cô ấy tình cảm đặc biệt, thậm chí ngày càng sâu đậm hơn. Đang đi chơi với bạn hay đi nhậu nhẹt mà chỉ cần vợ nói thèm ăn món gì, có việc cần tôi giúp là tôi sẽ "bay" về sớm. Vợ
CHÀO EM, VỢ YÊU NGỌT NGÀO CỦA ANH. Đánh giá: 10/10 từ 0 lượt. Thể loại: Ngôn tình, đô thị, nữ cường. Nguồn: sưu tầm. Tác giả: Lục Khinh Quân. Anh - một thân phận tôn quý, cậu chủ nhà họ Lệ cao không thể chạm tới, cũng là bá chủ của giới thương nhân, quý tộc lánh
Truyện (KaiYuan) Tổng tài quá yêu vợ - (KaiYuan) Tổng tài quá yêu vợ trên điện thoại. Ba thất hứa!! Ba thật sự đã lừa cậu; Tương tư của em, Đau khổ của anh Thể loại: đam mỹ, ngược, H, hắc đạo, Editor : Shu Văn án : Cậu mơ màng tỉnh dậy, trong ký ức nhỏ bé
Vợ Ơi Theo Anh Về Nhà. Happy Ending (HE). Hài Hước, Thú Vị Và Mới Mẻ! Truyện hài hước và nhẹ nhàng. Mặc dù xây dựng trên mô tuýp cũ là bắt nguồn từ việc xem mặt nhưng tác giả đã triển khai các tình tiết rất thú vị và hài hước. Truyện có 2 nút thắt chính đó là: Quan
Bạn đang xem: Xin chào vợ yêu ngọt ngào của anh. Thêm thương yêu Bỏ thích thú Thông báo. Đã thêm thành công xuất sắc truyện vào danh sách truyện yêu thích! Đóng Thông báo. Xem thêm: Top 11 Tả Một Người Bạn Thân Của Em (Bạn Trai, Bạn Gái) Siêu Hay
Waka trân trọng giới thiệu tới bạn đọc truyện ngôn tình dài kỳ "Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một" với những tình huống hài hước cười ra nước mắt, cũng như những khoảnh khắc làm người ta xúc động nghẹn ngào. ***
Truyện Vợ Yêu Của Đại Ca Xã Hội Đen của tác giả Mèo lười Yêu Ngủ thuộc thể loại truyện xuyên không, với một cô nàng đầy mạnh mẽ. Nàng là Triển Thất, chỉ vì là một con người có diện mạo không bình thường mà bị xa lánh. Mặc dù là một thiên tài y khoa và quân
0Xz0q. Trang Tông Nhân bế cậu bé mềm mại trên tay, cực kì nhẫn nại dỗ dành “Tiểu Bảo à, đừng sợ, theo ông về nhà ông sẽ chăm sóc tốt cho mẹ con, ông cũng hứa với con là sẽ không cho phép bất cứ ai chia cách con và mẹ cả, Tiểu Bảo lúc nào cũng có thể ở bên mẹ hết!”Bánh bao nhỏ nhìn nhìn ông lão từ ái, vẻ mặt cảnh giác giờ đã dịu đi không ít, bé con ngoan ngoãn gật cậu nhóc phản ứng lại với lời nói của mình, hơn nữa còn gật đầu, Trang Tông Nhân vui mừng vô cùng “Được được được... mình về nhà thôi!”Trang Tông Nhân thường ngày rất nghiêm khắc với các cấp dưới của mình, thêm việc nửa đời ông đều ở trên địa vị cao, lúc nào cũng nghiêm túc và cứng nhắc. Bình thường trước mặt bề dưới, ngay đến một nụ cười của ông cũng rất hiếm khi thấy được, nhưng lúc này ông lại dịu dàng với Tiểu Bảo đến nỗi khó Vinh Quang thấy ông nội yêu mến bế bánh bao nhỏ thì trợn tròn mắt, vội đi tới trước mặt Trang Tông Nhân “Ông, ông sao thế? Đưa chị họ đi là được rồi, sao ngay đến cả thằng oắt này... ngay đến thằng bé này cũng phải mang theo? Đang yên đang lành ông lôi nó theo làm gì!”Đã bảo cắt đứt toàn bộ với Lục gia rồi cơ mà? Cái thằng nhỏ này là sao?Trang Tông Nhân vừa nhẹ nhàng vỗ lưng Tiểu Bảo dỗ dành, vừa bực mình trừng mắt với Trang Vinh Quang “Ông làm gì có cần sự đồng ý của cháu không? Đừng có ở đó mà gào ầm lên nữa, cháu đến cũng đến rồi, còn không mau quay trở lại đơn vị đi!”“Ơ! Ông muốn đón thằng nhóc này về nhà mà lại muốn đuổi cháu đi! Cháu có phải là cháu ruột của ông không thế!” Trang Quang Vinh ấm ức “Ba, ba không quản chuyện này à!”Trang Liêu Nguyên mím môi không nói gì, ánh mắt âm trầm nhìn về phía Lục Đình Kiêu, sắc mặt rõ ràng không tốt biết rốt cuộc thằng nhóc này đã nói gì với ba, không ngờ lại có thể khiến ba khăng khăng phải mang đứa bé này theo như vậy...Trọng điểm không phải là việc mang theo đứa bé, mà là sau khi mang đứa bé này đi theo thì chắc chắn sẽ không thể tách bạch với Lục gia được...Chết tiệt, ông đánh giá thấp Lục Đình Kiêu rồi!“Tôi sẽ đưa Tiểu Tịch về chữa trị tại viện Điều dưỡng Quân y Kinh Giao. Còn Tiểu Bảo, tôi thương nó còn nhỏ, lại có tình cảm với Tiểu Tịch, giờ không thể xa nó nên cũng sẽ mang thằng bé theo luôn, hai người có ý kiến gì không?” Trang Tông Nhân nhìn Lục Sùng Sơn và Nhan Như Trang Tông Nhân hỏi ý kiến nhưng ông bế Tiểu Bảo không chịu buông, rõ ràng là đã quyết định phải vậy Sùng Sơn và Nhan Như Ý đưa mắt nhìn nhau, không ngờ cuối cùng lại thành ra thế này, nhất thời hai người lâm vào thế khó Bảo và Ninh Tịch không phải xa nhau tất nhiên là chuyện tốt, nhưng... để người nhà họ Trang bế luôn cả Tiểu Bảo theo... thì...“Sao nào, vẫn lo Trang gia chúng tôi sẽ hại cháu trai nhà các người à?” Trang Tông Nhân bỗng đanh mặt Sùng Sơn nhìn con trai, ông biết có lẽ đây là kết quả tốt nhất mà con ông có được, Đình Kiêu làm vậy hẳn là có suy nghĩ riêng của hồ, một gia đình như Trang gia nếu đã đón Tiểu Bảo đi, vậy chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho nó, họ có lo lắng cũng chỉ là chuyện thừa Sùng Sơn sau một khoảng thời gian do dự ngắn ngủi cuối cùng vẫn nói “Lão thủ trưởng nặng lời rồi, chúng tôi chỉ sợ Tiểu Bảo sẽ làm phiền tới các vị thôi!”“Không phiền.” Trang Tông Nhân nghe vậy liền đánh nhịp quyết định “Nếu đã không có ý kiến gì, vậy chuyện này cứ quyết định thế đi.”“Hừm... ai nói là không có ý kiến...” Lời của Trang Vinh Quang hoàn toàn bị tất cả ngó lơ.
Trang Liêu Nguyên cũng chẳng chút giấu giếm nói ra suy nghĩ của rằng ông vẫn rất bất mãn với Lục Đình Kiêu, nhưng bất đắc dĩ là Tiểu Tịch lại thích cái thằng này, một lòng một dạ với nó. Bây giờ đối với con bé mà nói thì ông chẳng qua cũng chỉ là một người quen mà thôi, quả thật không tiện nhúng đám nhà họ Lục khiến Tiểu Tịch phải chịu nhiều ấm ức như thế, tuy là ông rất ngứa mắt nhưng vì bản thân cũng có chút tâm tư riêng. Nên vẫn hy vọng chuyện này có thể khiến Tiểu Tịch hiểu rõ mà chia tay với thằng nhóc này, đến lúc đó ông sẽ tìm cho con bé một người tốt hơn!Còn về việc vì sao giúp thằng nhóc này chẳng qua cũng chỉ vì sự việc lần này quả thật rất nghiêm trọng, nếu ông đã biết rồi thì không thể khoanh tay đứng nhìn Đình Kiêu làm sao mà không biết suy nghĩ trong đầu của Trang Liêu Nguyên chứ, vì vậy anh thong thả lên tiếng "Vậy rất có khả năng khiến ngài phải thất vọng rồi, đợi đến khi cháu và Tiểu Tịch kết hôn, mong Thiếu tướng Trang đến chung vui."Giọng điệu chắc chắn anh và Ninh Tịch tuyệt đối sẽ thành một Liêu Nguyên tức gần chết vác cái mặt đen sì đi khi Trang Liêu Nguyên đi rồi, Lục Cảnh Lễ mới chẹp miệng chậc chậc "Thật đúng là, Thiếu tướng Trang sao khi nào cũng không quên "cậy góc tường" nhà anh thế! Con trai anh với Tiểu Tịch Tịch đã lớn như thế rồi, ông ấy còn cậy được à! Tính nhổ củ cải còn mang theo cả đất à! À mà so sánh kiểu này không đúng lắm nhỉ? Nhưng mà, cũng là cùng một ý như thế này mà…"…Buổi tối ngày hôm cùng Nhan Như Ý vẫn bị Lục Sùng Sơn giục đi đến nhà họ Quan một chuyến."Tử Dao! Tử Dao à! Dì Lục của con đến rồi này, mau xuống đi, đừng có ở lì trên phòng nữa! Cái con bé này, dạo này nó cứ ở lì trong phòng thôi, cũng chẳng hiểu là nó đang bận cái gì nữa…" Mẹ Quan Tử Dao vừa nói vừa dẫn Nhan Như Ý đến trước cửa phòng của cô ta."Dì Lục ạ!" Quan Tử Dao nghe thấy tiếng của mẹ liền nhanh chóng đứng dậy vội gập quyển sách trong tay mà, Nhan Như Ý đã nhìn thấy nội dung của quyển sách đó, hình như là sách giới thiệu về tâm lý học trẻ em. Lại liếc một vòng xung quanh căn phòng của Quan Tử Dao, dường như khắp nơi đều rải rác những quyển sách có liên quan đến phương diện giáo dục trẻ em…Nhan Như Ý tiện tay nhấc một quyển sách lên xem "Tử Dao, những quyển sách này là?"Quan Tử Dao nghe thế cũng cảm thấy có chút quẫn bách "Dì Lục, không có gì đâu ạ, lúc trước con không nói với dì là con đang học chuyên ngành này ạ? Chẳng qua là tiện thì đọc thôi ạ…""Tiện thì đọc? Con đã ở lì trong phòng bao nhiêu ngày rồi? Mẹ còn tưởng con đang làm gì nữa đấy? Hóa ra đang đọc mấy thứ này à?" Mẹ Quan Tử Dao sẵng mặt Quan Tử Dao hiện lên vẻ áy náy tự trách "Bởi vì con học không đến nơi đến chốn, mới để xảy ra chuyện hiểu nhầm lẫn lần trước, con vẫn cảm thất rất có lỗi…"Nhan Như Ý nghe thế thì ngẩn ra, vẻ mặt có chút cảm động "Con bé này, chuyện đã từ bao lâu rồi mà vẫn nhớ thế, dì đã nói là không trách con rồi mà, trước kia cũng chỉ là con không hiểu tình hình của Tiểu Bảo mà thôi!"Nói đến đó, Nhan Như Ý thuận tay cầm lấy tay Quan Tử Dao "Chỉ đọc sách không thôi thì vô dụng, cái này ấy à cần phải tiếp xúc nhiều với nhau hơn, sau này tiếp xúc nhiều rồi tự nhiên sẽ hiểu thôi, con nói có phải không?"Quan Tử Dao và mẹ cô ta nhìn nhau một cái, rõ ràng đều nghe hiểu ẩn ý trong câu nói của Nhan Như Như Ý thở dài một tiếng "Nhà họ Lục nhà dì có mỗi một đứa cháu này, nó từ nhỏ lại không có mẹ ở bên chăm sóc, khó tránh khỏi có những tình huống căng thẳng, thế nên dì mong con rộng lòng bỏ qua cho nó!""Dì ơi dì không cần nói thế đâu ạ, con rất thích Tiểu Bảo mà! Bé thật sự rất khiến người khác yêu thích mà!" Giọng điệu của Quan Tử Dao nghe rất chân Như Ý để lộ ra vẻ mặt vui mừng "Ôi, khó có được đến bây giờ con vẫn còn nghiêng về phía Đình Kiêu nhà dì… con cũng biết mà dạo gần đây nhà họ Lục xảy ra không ít chuyện. Nhưng mà với năng lực của Đình Kiêu, chắc chắc có thể giải quyết được, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi!"
truyện vợ yêu thất ức